Chuyện làng qua ảnh ( 1 ) bài của KTS Nguyễn trần Đức ANH

1 - Đi qua thời gian

Tuổi thơ

Rước dâu

Tuổi thơ

Tôi không có cái "may mắn" được lớn lên ở làng; không bao giờ có những giây phút và khoảnh khắc êm đềm, đẹp đẽ như thế. Nhưng mỗi khi trở về làng, tôi cảm thấy thật bình yên, thanh thản và hạnh phúc. Nếu như ngôi nhà là nơi trở về sau mỗi ngày, thì làng quê là nơi trở về sau những chuyến đi dài của cuộc đời...

Tôi đã nhìn, cảm và ghi lại những hình ảnh của làng quê tôi như một nỗi ám ảnh - day dứt; với tình yêu mà tôi mãi mang theo...

Rước dâu

Lâu lắm rồi tôi mới dự một đám cưới ở quê như thế này. Tất cả đã đổi thay nhiều. Điều đó là lẽ đương nhiên. Nhưng cũng có những thứ vẫn rất "quê" vì chưa thay đổi được, không thay đổi được hay không nên thay đổi (?!). Có những thứ lại "thành phố" hơn cả thành phố. Có thể góc độ nào đó nó hao hao giống truyện của Nguyễn Công Hoan hay Vũ Trọng Phụng ở thập niên 30, 40 của thế kỷ XX.

Với tôi, hình ảnh xe hoa đi qua cổng làng là một hình ảnh ấn tượng, để lại nhiều cảm xúc. Nhưng tôi không muốn nó đi dài quá. Dẫu không quá bảo thủ nhưng tôi vẫn thích lúc đi bộ hơn, như thế này. Thật đẹp và bình dị biết bao...

Chú rể là em họ tôi và cô dâu sẽ là em dâu, tất nhiên rồi. Ừ thì chúc cho chúng nó hạnh phúc và chợt thấy mình đã già đi nhiều. Dù muốn hay không mình đã đi sang sườn dốc bên kia của tuổi trẻ rồi. Thời gian ơi!... Chợt nhớ câu thơ của Olga Bergolx: "... Lũ trẻ lớn lên lại bước theo ta/Lại nhắp lại những ngọt ngào thủa trước..."

Bạn già

Bạn già

"Về quê" - mỗi lần nói tới cụm từ đó tôi lại nao lòng. Cuộc sống ồn ào đô thị cứ cuốn đi, và tôi lại thấy bình yên khi trở về; để rồi lại buồn khi rời ngôi làng nhỏ bé.

Những người bạn già kia, có lẽ họ cũng đã từng có một tuổi thơ êm đềm ngoài cánh đồng, trên đường làng, bên mái đình... Và liệu có ai là người may mắn được là nhân vật chính trong một đám rước dâu hơn nửa thế kỷ về trước? Nhưng chắc chắn là họ đã từng vất vả, lam lũ và hy sinh rất nhiều - vì chồng, vì con và những điều lớn hơn thế nữa. Bây giờ họ lại dìu nhau đi những bước đi cuối của cuộc đời. Họ bên nhau và chia sẻ, tự nhiên như cuộc sống làng quê bình lặng trôi đi; khi những người đàn ông nằm xuống trước (thường là như vậy). Tôi nhìn, và tôi thấy bóng dáng của bà tôi...

Thời gian - tự thân nó đã mang giá trị; nhưng cũng lạnh lùng và tàn nhẫn... Những hình ảnh ấy dẫu có dần dần mất đi, thì vẫn sẽ còn mãi trong ký ức của tôi.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến