Thơ Hà thượng Nhân

Tuổi trẻ ta đâu

"Ai bảo chăn trâu là khổ?"

Câu sách ấy thuộc lòng từ thủa nhỏ,

Sáu mươi năm bỗng nhớ lại chiều nay,

Thửa ruộng sâu thấy lại bóng trâu cày,

Thấy khóm ruối (*), bờ tre rung tiếng sẻ,

Thấy bạn hữu, thấy lại mình tuổi trẻ

Thấy quê hương dù xa cách muôn trùng!

Tấm ảnh ấy thật tầm thường, đơn giản:

Một đứa bé, giữa buổi mai bình thản

Trên lưng trâu, thiếu cả chiếc roi tre.

Câu da dao chẳng hát vẫn lòng nghe,

Mùi lúa sớm vẫn tưởng chừng ngây ngất

Tưởng em gái long lanh đôi khóe mắt,

Áo bà ba khỏa nước dưới cầu ao,

Con chuồn kim bay chấp chới bên rào

Nhớ sông nước miền Nam

Ai hát đó?

Ai lại hát những câu ca vọng cổ?

"Lý ngựa ô"...

Con sáo cũ sang sông.

Mây như tơ, chiều ánh sắc mây hồng

Nhớ anh Bảy, chị Ba đi chợ tết,

Nhìn chậu cúc lại ghé hàng bánh tét.

Bụi Sài Gòn phảng phất, nhớ mùi xăng.

Ta ước ao được thấy một con trăng

Treo lơ lửng trên bến phà năm cũ

Quê hương đó! Quê hương là nỗi nhớ

Còn nhớ ai hơn nhớ chính mình xưa?

Một bức tranh vô nghĩa

Lạ lùng chưa!

Đủ khơi động cả một trời dĩ vãng

Những hình ảnh tưởng đi vào quên lãng

Bỗng chiều nay!

"Ai dám bảo chăn trâu"

Ta tìm đâu? Tuổi trẻ của ta đâu?

(*) Một loại cây dùng để làm bờ rào ở miền Bắc

Nhận xét

Bài đăng phổ biến