Vĩnh biệt gã giang hồ lương thiện
“Hay tin Lê Vũ Cầu mất, bà má vừa buồn vừa trách tụi mình, có bao nhiêu chuyện đó mà không lo được”. Đời vẫn luôn có những sự hối hận khi đã muộn màng.
“Lê Vũ Cầu đi rồi em ơi!”
Đạo diễn Thế Ngữ gọi điện cho tôi lúc 5h30 sáng hôm qua, 23.9. Tôi lủi thủi xuống quán cà phê bờ kinh Nhiêu Lộc, ngồi một mình, lần lượt gọi điện báo tin buồn cho bè bạn gần xa. Bất chợt, tôi lúng túng, bồi hồi khi nhớ đến cụ bà Phạm Thị Ánh ở Thảo Điền: “Con cháu má bây giờ đã trưởng thành, tử tế hết rồi, má chỉ còn ước mơ duy nhất trong những năm tháng cuối đời là được gặp Lê Vũ Cầu, được nắm bàn tay nó, được nấu cho nó một tô canh chua cơm mẻ”. Một giờ sau, đạo diễn Trần Chí Kông, con trai cụ Ánh gọi điện cho tôi: “Hay tin Lê Vũ Cầu mất, bà má vừa buồn vừa trách tụi mình, có bao nhiêu chuyện đó mà không lo được”. Đời vẫn luôn có những sự hối hận khi đã muộn màng. Má Huỳnh Thị Lan ở bến đò Rạch Bắp, Củ Chi, chắc sẽ không cầm được nước mắt khi hay tin này. Hôm tôi đưa anh Cầu lên Trảng Bàng hốt thuốc, khi ghé vào nhà thăm má, bà cụ trên tám mươi tuổi đã ôm chầm lấy anh như đứa con ruột thịt: “Con ơi, lên đây ở với má đi, má sắc thuốc nam cho con uống, gà vịt đầy vườn, không khí trong lành thoáng mát, má sẽ chăm sóc cho con”. Cầu đã hứa về Sài Gòn sẽ thu xếp rồi lên đây tịnh dưỡng, má nói mày hứa chắc nghen, má chờ.
Nhận xét