Kí ức



magnify

Chiều cuối năm …đó

MỘT

Ta không còn trẻ nứa.

Hai chử thật buồn

Cuối năm rồi ,

dù chỉ là ước lệ , ta cho đó là cái mốc

Để hướng tới những tin iêu

đôi khi cả ước vọng

và bàng hoàng

Khi quỷ thời gian chỉ còn hạn hẹp

HAI

Chiều cuối năm

Tình cờ dùng chân nơi nơi thị trân nhỏ

Muổi vo ve , thêm gây gây lạnh của đêm về

Máy tàu đã tắt , dây cột mũi đã xong

Chợt trong gió đâu đây

Vọng lại câu hát não nùng

“ Ghe chiếu Cà Mau đã cắm sào trên bờ kinh Ngã bảy ,

sao cô gái năm xưa chẳng thấy ra chào

Giọng xuống hò ngọt như ly đế Gò Quau

Khiến ngây ngất tâm hồn anh lính trẻ

Hòa cùng với tiếng sóng nhẹ lách tách

Vổ mạn tàu như câu vọng cổ trào dâng

“ Cổng vườn cô đã khóa kín tự hôm nào “

Giọng chất phát nghẹn ngào của anh nông dân Nam bộ

“ Nhà cô sau trước vắng tanh …

Văng vẳng đâu đây ai dạo lục huyền cầm

Gợi lòng tôi một nổi buồn thê thảm “

Tiếng nhịp cống vút lên như cánh cò

Vào chốn mênh mông sâu thẳm

Tiếng ca đó theo tôi vào đêm vắng

“ Tìm em không gặp tôi gối đầu mổi đêm

Giã từ khúc sông buồn mù sương đêm ấy

Cho đến giờ

Chưa có dịp trở lại lần thứ hai

BA

ức không chết

Chỉ có thể phai mờ

Ngũ yên đâu đó

Chợt thức dậy bởi một điều gì đó

Đột ngột đến ngẩn ngơ

Chiều cuối năm

Góc quán lạnh , măt sông buồn

Bài vọng cổ buồn năm nao não nùng nghe lại

Cuối năm

Hai chử thật buồn …

Cãm tác từ bài tãn văn của Nguyến Nhi

Nhận xét

Bài đăng phổ biến