Bụi chuối những mùa gió đưa

SGTT.VN - Lúc nhỏ, tôi không ưa cây chuối, nhất là mấy bụi chuối ở sau hè. Nhà tôi thuộc dạng dân chạy chiến tranh từ nông thôn ra vùng ven tỉnh lỵ. Cả xóm tạm cư không hiểu sao nhà nào cũng có bụi chuối sau hè, thường thì nó mọc ở sát vách, cạnh một lu nước hay cách một mé hiên để đồ cũ. Và chắc chắn bụi chuối nào cũng mọc chồm qua nhà hàng xóm để khoe cái thân cây bóng lưỡng, khoe cả cái màu lá chuối xanh mơn mởn. Dù có hàng rào hay không, mỗi nhà hàng xóm của nếp sống thị dân tỉnh lẻ vẫn cứ qua lại với nhau khi tối lửa tắt đèn. Đàn bà qua lại vì chuyện đầu trên xóm dưới, trái chanh, trái ớt. Riêng đàn ông, những bữa mưa dầm hay tối trời, nhất là khi có rượu vào, từ bụi chuối sau nhà ngó qua, nói cà rỡn gợi tình với đàn bà hàng xóm đang rửa chén hoặc giặt đồ...

– Qua thấy cái vú em dạo này đội áo ngực, bữa nào đi chợ qua mua cho cái áo vú cỡ bự hơn, em dám lấy hôn.

– Anh Tám hỏi kỳ cục. Ngó lại đằng sau coi, vách có tai đó.

– Kệ thây nó. Lâu ngày không thấy chồng em đi mần xa về. Có ai sửa cho em cái chốt cửa sau chưa. Gió bấc giật hung lắm.

– Ảnh lần nào về cũng sửa cái chốt cửa, mà thứ đó hư hoài. Anh Tám khéo tay bữa nào làm giùm, cho có cái đóng mở với người ta, toang hoác vậy hoài thấy cũng kỳ. May mà có bụi chuối đó che bớt gió máy, chớ nửa đêm nửa hôm nằm nghe gió đập cửa, trăn trở hoài.

– Qua hiểu tâm sự của em, ngày xuân chẳng mấy chầy. Mai qua đi chợ mua cho em mấy cái áo vú rồi qua qua nghen em!

Bụi chuối sau hè vi tôi có gì đó mê muội và càng lớn tôi lại càng ghét cái bụi chuối sau hè hơn khi phát hiện ra rằng, bụi chuối sau hè có gì đó rất quyến rũ, bụi chuối là cả một khoảng mê đắm tăm tối, che chở cho những mối tình vụng trộm. Tình vụng trộm là thứ bị kết án chẳng thương xót, nhưng lại là chất kích thích chống lại bao nhiêu sự tẻ nhạt của một đời người.

Tôi ghét bụi chuối sau hè nên thường thẳng thừng nhắm vào đó, đấm đá để thoả mãn bực tức trẻ con. Khi đánh vào cái bẹ lá chuối, hình ảnh màu xanh bóng mượt te tua làm tôi vừa hả hê vừa đau xót. Nhưng không hiểu sao hễ cầm một vật bén là tôi lại phạt vào thân cây chuối mềm yếu và luôn luôn tôi muốn lặp lại hành động nhẫn tâm đó.

– Cạo đầu bôi vôi con đó cũng chưa hả dạ tôi.

– Thôi bà ơi. Vợ người ta chỉ biết khóc, có mắng chửi gì đâu. Còn bà thì xía miệng vào, chắc thấy con Lài sướng rồi ghen chớ gì. Coi cái mặt bà kìa, đừng có chối. Đờn bà mấy khi được đổi mùi, tui còn thấy ham nữa là.

– Cái mặt mày thấy cái đó là tươm tướp. Thân hình khô đét như củi chà mà ham. Cái thứ đờn ông mày ham tao hẩy một cái là xụi lơ. Mẹ bà, ghét là ghét cái thứ ngoại tình, lúp lúp ló ló trong bụi chuối, gốc dừa. Có ngon như tao nè, ưng thằng nào theo thằng đó. Ngủ với ma với quỷ cũng được, không đẻ đái gì hết, mình chơi mình chịu khỏi luỵ tiếng thế gian. Sướng vậy mới sướng.

Tôi nhớ đã hỏi bà nội tôi:

– Nội ơi! Cớ gì mà có khi đêm khuya con lại nghe ai đó đưa võng ngoài hè, phải ma không, con sợ quá nội ơi.

Bà nội tôi nói:

– Tiếng cây chuối vặn mình, ma cỏ gì, ngủ đi!

Phụ nữ cũng thường sợ nghe tiếng cây chuối vặn mình. Bây giờ thì tôi hiểu thêm bà tôi, má tôi, những người phụ nữ đã bước vào tuổi xế chiều của cuộc đời thường thấy sợ hãi mỗi khi nghe tiếng bụi chuối vặn mình. Những người đàn bà đa cảm ở quê tôi, cứ thương cho cây chuối mỗi bận ra bắp trong đêm khuya mưa gió bão bùng, thương cây chuối và nhớ lại thân phận đàn bà, rồi thương cho thân mình, và có khi thương cả cho những người đàn bà đã lỡ lầm với chồng mình đang sống một đời hiu quạnh ở phương trời nào đó.

– Bây có biết con Hường giờ ra sao không bây!

– Má nhắc chi chuyện đó.

– Hồi nó lỡ dại với chồng bây, tao là mẹ chồng, vì bây mà nhẫn tâm. Biết mẹ con nó ở đâu để an ủi.

– Con cũng hỏi thăm hoài hà.

– Cái ngữ si tình, trời đất cũng đâu bắt lỗi gì, chỉ có người mình là đày đoạ, mà đày đoạ mấy cũng không nguôi ngoai.

Có lẽ tiếng cây chuối vặn mình và kêu rên khi sanh ra bắp chuối cũng giống như chuyện đau đẻ của người đàn bà lỡ lầm. Nếu người ta không tin cây cỏ có ngôn ngữ thì vì sao cây chuối mỗi bận ra bắp biết kêu lên, đó là ngôn ngữ của tình trạng cưu mang và lìa bỏ. Rõ ràng tiếng vặn mình của cây chuối cho thấy cây đang đau đớn và miệng lưỡi đạo đức thế gian khó mà đọc thấu tiếng rên đó.

Không hiểu vì sao từ nhỏ đến giờ tôi cứ hình dung bụi chuối sau hè mang hình ảnh một người đàn bà rất đẹp, rất hiền và nhẹ dạ đến mức đáng giận.

Bà nội tôi ngày đó hay vò đầu tôi nói: “Ích gì mà mong mau lớn hả bây! Thành đờn ông lòng dạ cạn hều”.

TRẦN TIẾN DŨNG

Nhận xét

Bài đăng phổ biến