CÁI CHẾT CỦA ÔNG GADDAFI
TT - Vạn vật đều có một
mùa của chúng và có một thời khắc cho mỗi việc dưới bầu trời này: có một thời để
được, có một thời để mất, có một thời để giữ, có một thời để vứt bỏ!
Cái chết của nhà lãnh đạo bị lật đổ Muammar Gaddafi ở Libya
quả rất đáng tiếc! Ông phải chết cho dù Tòa án hình sự quốc tế có muốn ông phải
sống đi nữa để đưa ông và con cái ra xét xử về các “tội ác chống lại nhân loại
dưới hình thức các vụ giết người khắp đất nước Libya bởi bộ máy nhà nước cùng lực
lượng an ninh Libya”. Song như trong mọi cuộc lật đổ bạo lực khác, hiếm khi nào
không “nhổ cỏ, nhổ tận gốc” để tránh hậu họa một khi “đương sự” còn sống.
Ông Gaddafi quả đã không thức thời để hiểu rằng muốn hay
không muốn, ông cũng phải chấp hành nghị quyết ngày 17-3-2011 của Hội đồng Bảo
an Liên Hiệp Quốc. “Hội đồng Bảo an yêu cầu: 1-Thực hiện ngay ngưng bắn và chấm
dứt toàn bộ mọi hoạt động vũ lực cùng mọi sự tấn công và ngược đãi thường dân.
2-Thiết lập vùng cấm bay trên toàn cõi Libya. 3-Cho phép mọi biện pháp cần thiết
để bảo vệ thường dân cùng các khu dân cư...”.
Ông đã không nhận ra rằng nghị quyết này một khi đã được
15/15 quốc gia thành viên thông qua hoặc bỏ phiếu trắng có nghĩa ông đã bị xem
như là “có lỗi” rồi và đang ở trong “tầm ngắm” của những thế lực quốc tế muốn
“lấy đầu” ông qua trung gian là Hội đồng Bảo an Liên Hiệp Quốc. Chỉ cần một nghị
quyết như thế là đủ để kết liễu ông rồi. Song ông lại không thức thời để nhận
ra rằng lần này Nga và Trung Quốc đã không phủ quyết như vẫn thường phủ quyết,
coi như “định mệnh đã an bài” và ông không tài nào “cải số” được nữa, nhất là bằng
vũ lực!
Nếu ông đủ tỉnh táo để “đọc” nghị quyết đó, có lẽ ông đã phải
nhận ra cái gọi là “lệnh cấm bay” chỉ là thứ yếu, đứng sau yêu cầu thứ nhất là
“ngưng bắn và chấm dứt toàn bộ mọi hoạt động vũ lực cùng mọi sự tấn công và ngược
đãi thường dân”. Nếu ông hiểu đó mới là cái “thòng lọng” hờm sẵn, có lẽ ông đã
không làm như ông đã làm, để ba tháng sau, ngày 27-6, Tòa án hình sự quốc tế có
cơ sở để ra bản cáo trạng số ICC-01/11, trong đó liệt kê tội trạng ông như sau:
“Trong diễn văn trên truyền hình nhà nước ngày 15-1-2011 cùng trong một loạt diễn
văn sau đó, Muammar Gaddafi và con trai mình là Saif Al-Islam vốn đang nắm quyền
thủ tướng trong thực tế đã khẳng định ý định tận diệt mọi sự phản kháng chống chế
độ...
Hôm 22-2-2011, Muammar Gaddafi tuyên bố: Chúng ta sẽ di dời
hàng triệu người để lành mạnh hóa từng centimet của đất nước Libya, từng ngôi
nhà, từng con ngõ... Về vấn đề vừa nêu, tòa ghi nhận có những chứng cớ cho thấy:
1- Lực lượng an ninh đã trải ra trên khắp nước. 2- Đã có những hoạt động tuyển
mộ người nước ngoài làm lính đánh thuê để yểm trợ cho bộ máy an ninh. 3-Đã có
những chỉ thị ra lệnh tuyển 2.000 người chuẩn bị sẵn sàng hành động tại
Benghazi...”.
Nếu ông đủ tỉnh táo như ông từng tỉnh táo, có lẽ ông đã
không chết và vô số người Libya thuộc cả hai phe, nhất là thường dân, cũng đã
không phải chết! Thật vậy, cách đây năm năm, chỉ sáu ngày sau khi ông Saddam
Hussein của Iraq bị bắt, ông Gaddafi đã lẹ làng tuyên bố từ bỏ chương trình vũ
khí hủy diệt hàng loạt, đồng thời hoan nghênh quốc tế đến thanh tra xem ông có
“nói là làm” hay không.
Trước đó năm 2003, ông đã chịu “nhận trách nhiệm về hành động
của các viên chức Libya” về cái chết của 259 người trên chuyến bay 103 của Hãng
hàng không Mỹ Pan Am bị nghi do tình báo Libya đánh bom rơi trên bầu trời
Lockerbie ngày 21-12-1988, và chi 2,7 tỉ USD cho gia đình các nạn nhân.
Phải nói là những “bài học xương máu” của phe Taliban ở
Afghanistan năm 2001 và của ông Saddam Hussein năm 2003 ở Iraq đã tác động rất
nhiều đến khả năng thức thời của ông Gaddafi. Tiếc thay, lần này ông đã không
nhận ra đâu là điều khoản sinh tử trong nghị quyết 1973 của Hội đồng Bảo an!
Thức thời là điều mà nay đặt ra cho không ít người trong
hoàn cảnh như ông Gaddafi.
DANH ĐỨC
Nhận xét